ĐI TÌM Ý NGHĨA CỦA CUỘC SỐNG
Nhà tư vấn tâm lý Larry Crabb nói, “Phân loại ‘dòng ý thức,’ một tổ chức đơn giản hiện ra: con người có một nhu cầu cá nhân cơ bản, nó yêu cầu hai yếu tố để được đáp ứng. Nhu cầu cơ bản hơn hết là ý thức về giá trị cá nhân, sự chấp nhận chính mình như là một con người thật. Hai yếu tố cần thiết là ý nghĩa (mục đích, quan trọng, khả năng làm việc, ảnh hưởng) và an toàn (tình yêu thương—không vụ lợi và được thể hiện trước sau như một, sự chấp nhận thường xuyên).”[1]
Từ quan điểm này, chúng ta có thể hiểu tại sao một người làm một việc mà chúng ta cho rằng không quan trọng hay không cần thiết.
VÀI THÍ DỤ
1. Núi Everest cao 8,848 mét, cao nhất thế giới. Chính vì đó mà có nhiều người muốn chinh phục ngọn núi đó. Cho đến cuối năm 2008 có cả thảy 2700 người thực hiện 4102 cuộc leo núi. Muốn leo núi mỗi người phải xin phép chính quyền Nepal, và đóng 25,000 đô để được cấp giấy phép. 210 người đã thiệt mạng mà không lên được đỉnh núi.
Có lẽ chúng ta tự hỏi rằng tại sao những người này lấy mạng sống mình để đánh cuộc? Tại sao họ chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy, chịu vất vả và chấp nhận hiểm nguy chỉ để lên được ngọn núi cao nhất thế giới?
Có người có thể nghĩ rằng làm trai đứng trong trời đất, phải có danh gì với núi sông. Có thể những người leo núi muốn làm một điều gì mà họ nghĩ là có ý nghĩa.
2. Tôi biết một thanh niên trên ba mươi tuổi. Cậu đi học đại học, ngành luật. Trong khi còn đi học cậu đi làm việc trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Anh giúp người cậu gặp khó khăn với Sở thuế ví có người ăn cắp số an sinh xã hội để lảnh tiền đánh bạc. Anh cũng giúp một người anh họ bị phạt vì vi phạm luật lưu thông. Gần đây cậu kiện một người cậu vì người dì tố cáo em mình xâm phạm mình.
Có việc làm của cậu hợp lý, hợp pháp, nhưng cũng có việc không hợp lý hay hợp pháp chút nào. Theo lý thuyết của Crabb, những việc cậu làm mang lại ý nghĩa cho đời sống của cậu.
3. Bước vào thế kỷ 21, nhiều nhà triệu phú không biết sử dụng tiền của mình vào việc gì, cho nên họ nghĩ đến việc đi du lịch lên không gian. Tốn cả triệu đô la để lên trời nhìn xuống đất thì quá đắc đối với người không giàu có. Có lẽ đối với họ, cuộc sống chưa có ý nghĩa khi chưa được lên không gian.
Và còn nhiều người làm nhiều việc mà chúng ta không hiểu, nhưng họ cho rằng cuộc đời họ có ý nghĩa khi họ thực hiện được những điều họ muốn.
4. Có một người đàn ông trên 60 tuổi, lảnh trợ cấp xã hội, không biết làm gì nên vào mạng để giao lưu và xem hình khiêu gợi của các cô gái trẻ ở Việt Nam. Ông ta ăn diện sang trọng, và nói với họ là làm chủ nhà hàng. Mỗi tháng lảnh trợ cấp 700 đô, và chi 300 đô để gọi điện tán tỉnh các cô. Người vợ cũng bắt chước chồng, đi làm về thì ngồi trước máy vi tính để giao lưu với các cậu trai. Họ có một người con gái vị thành niên. Trước đây hai người nuông chiều con gái cưng của mình hết sức. Nhưng bây giờ chat room là thần tượng của họ, nên không quan tâm gì đến con mình. Em phải tìm tình yêu ở nơi khác. Em bỏ nhà và đến sống với một người bạn trai bằng tuổi.
Ý Nghĩa Thật
Cuối tháng 9, 2009 trận bảo số 9 đánh vào ba hay bốn tỉnh miền Trung Việt Nam, (ai bảo số chín là số hên), gieo tai họa kinh hoàng cho dân nghèo. Với một số tiền khiêm nhường, 2000 US đô la, Mục vụ Sự Sống Sung Mản mua được ba tấn gạo giúp 300 gia đình có cơm ăn khoảng một tuần. Nếu chúng ta có 25,000 đô thì 3500 gia đình sẽ được giúp đở. Chúng ta có thể thấy rõ là chi 25, 000 đô để đối đầu với thời tiết khắc nghiệt, để leo lên đỉnh núi cao nhất thế giới, khi không biết chắc mình còn sống để lên núi hay là trở về chân núi, không thể nào có ý nghĩa hơn là chi 25,000 để giúp đồng bào lâm nạn. Mục vụ Sự Sống Sung Mãn kêu gọi dâng hiến cứu lụt. Chỉ có một số ít người dâng, nhưng chắc nhiều người chi một vài trăm đô để tán tỉnh các cô các cậu.
Thế nào là ý nghĩa thật của cuộc đời? Câu trả lời tùy quan điểm của mỗi cá nhân. Đối với Cơ đốc nhân, đời sống thật sự có ý nghĩa khi chúng ta tin nhận Chúa Cứu Thế, và liên hiệp cùng Ngài. Lúc ấy không phải chúng ta sống, nhưng Ngài sống trong chúng ta và đồng công với chúng ta trong những công tác thiện lành. Phao-Lồ tuyên bố, “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi” (Ga-la-ti 2:20).
Trước khi qui đạo Phao-Lô nghĩ rằng ý nghĩa của cuộc sống là bách hai các tín đồ của Chúa Giê-Su. Nhưng, sau khi tin nhận Chúa Giê-Su là Cứu Chúa của ông, Phao-Lô “chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự” (1 Cô-rinh-tô 2:2). Ông nói tiếp, “Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng Christ” (Phi-líp 3:8).
Ngày nay, nhiều tôi tớ và con cái Chúa chưa nắm bắt được điều Phao-Lô dạy, nhưng còn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Nhiều người thấy cần phải có nhiều tiền, có danh tiếng, có quyền hành thì cuộc đời mới có ý nghĩa.
Mục sư Rick Warren ghi nhận năm mục đích của con cái Chúa—thờ phượng, học hỏi, thông công, phục vụ và truyền giáo. Khi đời sống của người Cơ đốc được năm mục đích trên lèo lái thì cuộc đời họ sẽ nhiều ý nghĩa. Họ không cần chinh phục núi Everest, họ không cần du lịch lên không gian, hay làm người hùng bảo vệ cho người không thật sự bị ai hà hiếp.
Làm thế nào để Cơ đốc nhân thấy mình có giá trị? Larry Crabb trả lời, “Ý nghĩa tùy thuộc vào sự hiểu biết tôi là ai trong Chúa Cứu Thế. Tôi cảm thấy có giá trị khi tôi ảnh hưởng đời đời trên người mà tôi phục vụ. Nếu tôi thất bại trên thương trường, nếu vợ tôi bỏ tôi, nếu tôi làm một công việc tầm thường, nếu tôi chỉ đủ tiền thuê một căn hộ nhỏ, và mua một chiếc xe cũ, tôi vẫn có thể vui hưởng một ý nghĩa gây xúc động vì tôi thuộc về Đấng Chủ Tể của vũ trụ, và Ngài có việc làm cho tôi.”[2]
Crabb nói thêm, “Ý nghĩa thật và an toàn thật chỉ có sẵn cho người tin nơi đời sống trọn vẹn của Chúa Cứu Thế và cái chết chuộc tội của Ngài như là cơ sở độc nhất để được Đức Chúa Trời chấp nhận.”[3]
Tóm lại, ngoài Chúa Cứu Thế Giê-Su, con người không thể tìm được ý nghĩa cho cuộc đời. Chúng ta có thể tốn rất nhiều tiền, thì gian và công sức, nhưng cuối cùng cũng giống như dã tràng xe cát bể Đông mà thôi.
Huỳnh ngọc Ẩn
23/11/09
[1] Larry Crabb, Effective Biblical Counseling, trang 61
[2] Như trên, trang 70
[3] Như trên, trang 71
Monday, February 2, 2009
MY NAME IS CHIP
MY NAME IS CHIP
Mommy calls me “Chip” because I remind her of the chocolate chips she likes to put in her baking. My family name is Chihuahua. I am small, but have very big ears. People say I came from Mexico, so that’s why we like the warm weather. Often times, you’ll see Chihuahuas wear sweaters during the cold season.
Here is my story. When my master , Christina, was two years old, Ba (Christina’s grandma) asked her what she wanted for her birthday. Christina replied without hesitation, “A dog, please.” Christina loves pets, and has always wished for a dog of her very own. Since my master was not old enough to take care of a pet, and mommy did not have time and energy to care for another “kid”, Christina had to wait until February 2008, when Ba could not make Christina wait any longer. Ba looked for a dog and she found me. The nice thing is everyone loves me and wants to share me, so I spent my time at Ba’s house during the week (when Christina and her sister Tiffany are in school and basketball practices) and the weekends at my master’s house. I think you’d like to know more about me. I’m one year and two months old. I love to be held. When I don’t get enough attention, I like to tear up newspaper that Ba put on the floor that I use to do my ‘business’ on. Many times, I take my blanket out of my bed, or drag my bed into the kitchen area for fun. Sometimes Ba yells at me when I pee outside my newspaper, or make a mess in her kitchen. I’m smart though; when Ba gets out the gate I know I did something wrong, and I have to go in timeout behind the gate. So then I get back in my basket, or my bed. But I’m stubborn., I do not want to change my behavior. I want attention, please.
Last year (2008), I enjoyed being with the Carlile’s when Ong or grandpa, Ba, and Uncle Petey took a mission trip. I missed Ong; he likes to tease me, and I try to bite him, but he gets away easily.
Maybe someday I will be nice. So, life is wonderful for me! I love everyone because they love me!
Mommy calls me “Chip” because I remind her of the chocolate chips she likes to put in her baking. My family name is Chihuahua. I am small, but have very big ears. People say I came from Mexico, so that’s why we like the warm weather. Often times, you’ll see Chihuahuas wear sweaters during the cold season.
Here is my story. When my master , Christina, was two years old, Ba (Christina’s grandma) asked her what she wanted for her birthday. Christina replied without hesitation, “A dog, please.” Christina loves pets, and has always wished for a dog of her very own. Since my master was not old enough to take care of a pet, and mommy did not have time and energy to care for another “kid”, Christina had to wait until February 2008, when Ba could not make Christina wait any longer. Ba looked for a dog and she found me. The nice thing is everyone loves me and wants to share me, so I spent my time at Ba’s house during the week (when Christina and her sister Tiffany are in school and basketball practices) and the weekends at my master’s house. I think you’d like to know more about me. I’m one year and two months old. I love to be held. When I don’t get enough attention, I like to tear up newspaper that Ba put on the floor that I use to do my ‘business’ on. Many times, I take my blanket out of my bed, or drag my bed into the kitchen area for fun. Sometimes Ba yells at me when I pee outside my newspaper, or make a mess in her kitchen. I’m smart though; when Ba gets out the gate I know I did something wrong, and I have to go in timeout behind the gate. So then I get back in my basket, or my bed. But I’m stubborn., I do not want to change my behavior. I want attention, please.
Last year (2008), I enjoyed being with the Carlile’s when Ong or grandpa, Ba, and Uncle Petey took a mission trip. I missed Ong; he likes to tease me, and I try to bite him, but he gets away easily.
Maybe someday I will be nice. So, life is wonderful for me! I love everyone because they love me!
Tuesday, January 20, 2009
WHOM DO WE TRUST
WHOM DO WE TRUST?
“Some trust in chariots and some in horses,
But we trust in the name of the LORD our God” (Psalm 20:7—NIV)
In today terms we may say, “Some trust in missiles, some in tanks, or airplanes, but we trust in the name of the Lord. Why did the writer of the Psalm did not trust in chariots and in horses, but he trusted in the name of the Lord? That is because
“The name of the LORD is a strong tower; the righteous run to it and are safe” (Proverb 18:10)
In other word, those who trust the Lord are safe in Him. Nothing can protect us from any disasters or any crisis than the name of the Lord.
Presently many people trust so much their political leaders, put their hope in those leaders, and expect a lot from the ones in power. They do not realize that leaders are human, and as such are subject to errors. If we have great expectation in our leaders, we may be disappointed when they fail. Should we trust our political leaders? Of course we should, but at the same time we should not expect so much from them.
As citizens, what can we do regarding political matters?
First, we must trust in the name of the Lord, not any political leaders because He has control over man’s history.
Second, we must submit ourselves to the governing authorities for there is no authority except that which God has established (Romans 13:1). The Lord puts the governing responsibility over the shoulder of our leaders.
Is there a conflict between God’s will and human will? Yes, there is when a person does not have a close relationship with the Lord, he likely makes decision based on his own wisdom.
Therefore, a citizen must pray for his political leaders for wisdom and insights that will enable them to rule to the best interest of the majority of his citizens, and to follow as close to God’s will as possible.
“Some trust in chariots and some in horses,
But we trust in the name of the LORD our God” (Psalm 20:7—NIV)
In today terms we may say, “Some trust in missiles, some in tanks, or airplanes, but we trust in the name of the Lord. Why did the writer of the Psalm did not trust in chariots and in horses, but he trusted in the name of the Lord? That is because
“The name of the LORD is a strong tower; the righteous run to it and are safe” (Proverb 18:10)
In other word, those who trust the Lord are safe in Him. Nothing can protect us from any disasters or any crisis than the name of the Lord.
Presently many people trust so much their political leaders, put their hope in those leaders, and expect a lot from the ones in power. They do not realize that leaders are human, and as such are subject to errors. If we have great expectation in our leaders, we may be disappointed when they fail. Should we trust our political leaders? Of course we should, but at the same time we should not expect so much from them.
As citizens, what can we do regarding political matters?
First, we must trust in the name of the Lord, not any political leaders because He has control over man’s history.
Second, we must submit ourselves to the governing authorities for there is no authority except that which God has established (Romans 13:1). The Lord puts the governing responsibility over the shoulder of our leaders.
Is there a conflict between God’s will and human will? Yes, there is when a person does not have a close relationship with the Lord, he likely makes decision based on his own wisdom.
Therefore, a citizen must pray for his political leaders for wisdom and insights that will enable them to rule to the best interest of the majority of his citizens, and to follow as close to God’s will as possible.
Saturday, January 10, 2009
THUẬN THIÊN GIẢ TỒN....
Thuận thiên giả tồn...
Học thuyết Âm Dương cho rằng: Dương cực thịnh biến thành âm, âm cục thịnh biến thành dương.” Thuyết này có thể dùng để lí giải sự khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay. Trong quá khứ thế giới đã hưởng những lợi ích của sự phát triển kinh tế và tài chính. Trong thiên nhiên nước có khi ròng, có khi lớn. Nền kinh tế cũng có khi phát triển mạnh, có khi xuống dốc.
Với sự chính xác khoảng 50% tôi có thể nói rằng 50% dân số trên thế giới đều lo lắng cho cái túi tiền của mình. 50% số người còn lại không có gì để mất, cho nên không quan tâm. Ưu tiên hàng đầu của những nhà lãnh đạo là “kinh tế và tài chánh.” Nếu họ thành công, họ sẽ được điểm lớn và danh tiếng sẽ đi vào lịch sử. Họ cố gắng hết sức để ngăn chận thị trường chứng khoán tuột dốc, để cứu nguy những công ty vở nợ. Nhưng cho đến bây giờ không ai biết là thế giới sẽ đi về đâu.
Tại Hoa Kỳ, trong năm 2008, những ứng viên Tổng thống đều tuyên bố là họ có kế hoạch cứu nguy kinh tế. Và người được bầu cử là người dường như “bán” được kế hoạch của mình. Chúng ta có thể hỏi, “Ai có khả năng đổi hướng kinh tế đang xuống dốc đi ngược trở lên?” Không ai biết người nào có thể làm việc đó, nhưng chúng ta có thể khẳng định là chỉ có Trời mới có thể làm một phép lạ để giải nguy kinh tế.
Điều này không có nghĩa là chúng ta cứ “điềm nhiên tọa thị,”ngồi chờ Trời làm phép lạ, và mọi sự đâu sẽ vào đấy. Về phương diện thiêng liêng, có một lẽ thật, đó là nếu chúng ta hành động hợp lòng trời thì phúc lợi sẽ đến, và ngược lại, khi hành động nghịch lòng trời, tai vạ sẽ đến.
Trên phương diện kinh tế, tài chính cũng vậy, các công ty bị phá sản vì làm ăn bất chính, dùng thủ đoạn bất lương, tham lam. Một trường hợp điển hình là trong tình Đồng Nai, Việt Nam, công ty Vedan không tôn trọng luật pháp, và không quan tâm đến sức khỏe của người dân, nhưng tham lam, muốn thu lợi tối đa. Cuối cùng công ty không còn hoạt động được, từ lợi ít đến không còn chút lời nào.
Như vậy, những nhà lãnh đạo quốc gia cần làm gì? Họ cần phải hành động, làm một việc gì đó cho người dân và đất nước của họ. Tuy nhiên, việc đầu tiên họ phải làm, đó là kiêng ăn và cầu nguyện để nhận lãnh khôn ngoan và ân sủng thiêng thượng để lãnh đạo. Nếu họ nghĩ rằng tự mình họ có đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề bằng sức riêng của chính họ, thì họ sẽ thất bại.
Câu hỏi tiếp theo là, “Người lãnh đạo có phải gánh trách nhiệm một mình không?” Đương nhiên là không, họ cần được toàn dân dự phần vào sự kiêng ăn và cầu nguyện để được Thượng Đế thương xót. Mỗi người dân cần xét lại cách quản lí tài chính của mình, cách ăn tiêu của mình, và sự quan tâm của chúng ta đối với công tác từ thiện.
Sau khi chúng ta thực hiện những việc có thể thực hiện, lúc đó phép lạ mới xảy ra.
Học thuyết Âm Dương cho rằng: Dương cực thịnh biến thành âm, âm cục thịnh biến thành dương.” Thuyết này có thể dùng để lí giải sự khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay. Trong quá khứ thế giới đã hưởng những lợi ích của sự phát triển kinh tế và tài chính. Trong thiên nhiên nước có khi ròng, có khi lớn. Nền kinh tế cũng có khi phát triển mạnh, có khi xuống dốc.
Với sự chính xác khoảng 50% tôi có thể nói rằng 50% dân số trên thế giới đều lo lắng cho cái túi tiền của mình. 50% số người còn lại không có gì để mất, cho nên không quan tâm. Ưu tiên hàng đầu của những nhà lãnh đạo là “kinh tế và tài chánh.” Nếu họ thành công, họ sẽ được điểm lớn và danh tiếng sẽ đi vào lịch sử. Họ cố gắng hết sức để ngăn chận thị trường chứng khoán tuột dốc, để cứu nguy những công ty vở nợ. Nhưng cho đến bây giờ không ai biết là thế giới sẽ đi về đâu.
Tại Hoa Kỳ, trong năm 2008, những ứng viên Tổng thống đều tuyên bố là họ có kế hoạch cứu nguy kinh tế. Và người được bầu cử là người dường như “bán” được kế hoạch của mình. Chúng ta có thể hỏi, “Ai có khả năng đổi hướng kinh tế đang xuống dốc đi ngược trở lên?” Không ai biết người nào có thể làm việc đó, nhưng chúng ta có thể khẳng định là chỉ có Trời mới có thể làm một phép lạ để giải nguy kinh tế.
Điều này không có nghĩa là chúng ta cứ “điềm nhiên tọa thị,”ngồi chờ Trời làm phép lạ, và mọi sự đâu sẽ vào đấy. Về phương diện thiêng liêng, có một lẽ thật, đó là nếu chúng ta hành động hợp lòng trời thì phúc lợi sẽ đến, và ngược lại, khi hành động nghịch lòng trời, tai vạ sẽ đến.
Trên phương diện kinh tế, tài chính cũng vậy, các công ty bị phá sản vì làm ăn bất chính, dùng thủ đoạn bất lương, tham lam. Một trường hợp điển hình là trong tình Đồng Nai, Việt Nam, công ty Vedan không tôn trọng luật pháp, và không quan tâm đến sức khỏe của người dân, nhưng tham lam, muốn thu lợi tối đa. Cuối cùng công ty không còn hoạt động được, từ lợi ít đến không còn chút lời nào.
Như vậy, những nhà lãnh đạo quốc gia cần làm gì? Họ cần phải hành động, làm một việc gì đó cho người dân và đất nước của họ. Tuy nhiên, việc đầu tiên họ phải làm, đó là kiêng ăn và cầu nguyện để nhận lãnh khôn ngoan và ân sủng thiêng thượng để lãnh đạo. Nếu họ nghĩ rằng tự mình họ có đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề bằng sức riêng của chính họ, thì họ sẽ thất bại.
Câu hỏi tiếp theo là, “Người lãnh đạo có phải gánh trách nhiệm một mình không?” Đương nhiên là không, họ cần được toàn dân dự phần vào sự kiêng ăn và cầu nguyện để được Thượng Đế thương xót. Mỗi người dân cần xét lại cách quản lí tài chính của mình, cách ăn tiêu của mình, và sự quan tâm của chúng ta đối với công tác từ thiện.
Sau khi chúng ta thực hiện những việc có thể thực hiện, lúc đó phép lạ mới xảy ra.
WHAT IS GOING WRONG?
The philosophy of Yin and Yang asserts that when something reaches its top, it changes its course and moves downward, and when it hits the bottom, it starts to go upward. If that is true, the world economy had reached the top, and started to go down.
May I say at 50% accuracy that 50% of the world population is really concerned about their finance? The other 50% of the world does not have anything to loose, and doesn’t care. Top priority of the World Leaders today is “economy.” They will receive credits if they succeed in restoring economy. Many leaders in many countries have tried their best to stop the falling of the stock market. So far, no one knows where we are heading.
In 2008, in the US, the presidential candidates proclaimed that they are the best person who can solve the economic problems. The candidates who were elected seemed to have the wisdom needed to fix the present economic crisis and bring back the past prosperity. The question we can ask is, “Who really can fix the current problem?” No one knows for sure who that genius is. But we are sure that only God can rescue any country from the mess she is in. Does that mean we just stay put and wait for the Lord to intervene on our behalf?
What does the Bible teach about success and prosperity? Two thousand four hundred years ago Moses spoke to God’s people, “If you fully obey the LORD your God and carefully follow all his commands I give you today, the LORD your God will set you high above all the nations on earth...
The LORD will grant you abundant prosperity... You will lend to many nations but will borrow from none” (Deut 28:1, 11, 12—NIV).
God does not bless a country unconditionally. He will set us high above all nations, He will grant us abundant prosperity, and we will lend, and will not borrow if we fully obey Him and carefully follow all His commands.
The Bible has provided us with the key to financial success. If we fail, and encounter hardship, it’s our fault. What do our leaders can do? Yes, they should do something about the economic crisis, about the financial problems. However, they must fast and pray fervently for wisdom and for grace to lead. If they think they can solve the problems by their own strength, they kid themselves.
Should the leaders bear the burden alone? No, of course not, as citizens, we must join in our leaders’ endeavors, and fast and pray that the Lord has mercy on us, and deliver us from the current calamity. All citizens should do our part; we should review our financial management, our spending priority, our business or laziness, and especially our giving.
LET’S UNITE OUR ENDEAVORS, OUR FAITH, DO OUR BEST AND BELIEVE THAT THE LORD WILL DO THE REST. LET’S BELIEVE THAT FINANCIAL SITUATION WILL BE BACK TO NORMAL.
May I say at 50% accuracy that 50% of the world population is really concerned about their finance? The other 50% of the world does not have anything to loose, and doesn’t care. Top priority of the World Leaders today is “economy.” They will receive credits if they succeed in restoring economy. Many leaders in many countries have tried their best to stop the falling of the stock market. So far, no one knows where we are heading.
In 2008, in the US, the presidential candidates proclaimed that they are the best person who can solve the economic problems. The candidates who were elected seemed to have the wisdom needed to fix the present economic crisis and bring back the past prosperity. The question we can ask is, “Who really can fix the current problem?” No one knows for sure who that genius is. But we are sure that only God can rescue any country from the mess she is in. Does that mean we just stay put and wait for the Lord to intervene on our behalf?
What does the Bible teach about success and prosperity? Two thousand four hundred years ago Moses spoke to God’s people, “If you fully obey the LORD your God and carefully follow all his commands I give you today, the LORD your God will set you high above all the nations on earth...
The LORD will grant you abundant prosperity... You will lend to many nations but will borrow from none” (Deut 28:1, 11, 12—NIV).
God does not bless a country unconditionally. He will set us high above all nations, He will grant us abundant prosperity, and we will lend, and will not borrow if we fully obey Him and carefully follow all His commands.
The Bible has provided us with the key to financial success. If we fail, and encounter hardship, it’s our fault. What do our leaders can do? Yes, they should do something about the economic crisis, about the financial problems. However, they must fast and pray fervently for wisdom and for grace to lead. If they think they can solve the problems by their own strength, they kid themselves.
Should the leaders bear the burden alone? No, of course not, as citizens, we must join in our leaders’ endeavors, and fast and pray that the Lord has mercy on us, and deliver us from the current calamity. All citizens should do our part; we should review our financial management, our spending priority, our business or laziness, and especially our giving.
LET’S UNITE OUR ENDEAVORS, OUR FAITH, DO OUR BEST AND BELIEVE THAT THE LORD WILL DO THE REST. LET’S BELIEVE THAT FINANCIAL SITUATION WILL BE BACK TO NORMAL.
Friday, January 2, 2009
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
"Trâu ơi, ta bảo trâu này,
Trâu ra ngoài ruộng, trâu cày với ta.
Cấy cày vốn nghiệp nông gia,
Ta đâu, trâu đấy ai mà quảng công.
Bao giờ cấy lúa còn bông,
Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn."
Việt Nam ta là một nước nông nghiệp, trâu dự phần rất lớn trong công việc đồng án. Những công tác của trâu gồm có: cày bừa, đạp lúa và kéo xe. Trâu là biểu tượng của lao động.
Lý trí cho chúng ta biết là "Đại phú do thiên, tiểu phú do cần." Không ai giàu mà không ra sức "trâu" mà cày.
Theo truyền thuyết Việt Nam, thuở tạo thiên lập địa, trâu vốn là thiên sứ. Thượng đế sai trâu xuống trần gian gieo lúa và gieo hạt cỏ. Vì không chú tâm, trâu gieo hạt cỏ trước, rồi mới gieo hạt thóc. Vì vậy trâu bị Trời phạt làm trâu ăn cỏ và kéo cày trồng lúa cho người.
Bài học: Thứ nhứt, ai gieo giống chi sẽ gặt giống nấy. Thứ hai, có làm mới có ăn.
Kính chúc quí vị năm mới, nếu không được là "đại phú," thì cũng là "tiểu phú."
HNA
Subscribe to:
Posts (Atom)